Hôm nay mình có dịp nói chuyện với chị Mai, chị với ông xã thích cái món khô cá sặc lắm. Hai con chị sinh ra sống ở Mỹ từ nhỏ chứ nó cũng thích ăn cá khô lắm em.
Chị đang tìm khô cá sặc lạt để mang về Mỹ mà ăn thử nhiều nơi khô cá sặc mặn quá. Nghe người quen giới thiệu khô em sấy nên nó lạt hơn. Chị muốn qua ăn thử nếu lạt mới mua, mặn chị không mua đừng buồn nha.
Mình chiên cho chị một con khô cá sặc ăn thử. Chị và ông xã ăn xong đặt 10kg khô cá sặc cắt đầu sạch sẽ để chị đem đi.
Trò chuyện với chị, mình còn khám phá thêm một chuyện khá thú vị. Mỡ Mỹ, mỗi khi chị chiên khô cá sặc phải đóng kín cửa lại. Cá chín thì tắt bếp rồi mở cửa từ từ cho mùi thơm tỏa ra từ từ.
Vui lắm em, lúc chị chiên khô cá sặc lần đầu chị đâu có biết. Chị cứ mở cửa chiên bình thường. Nhà hàng xóm họ nghe mùi lạ quá họ gọi cảnh sát tới.
Mình phải giải thích này nọ, người Mỹ ho nói Việt Nam ăn món gì thúi hoắc mà đâu biết rằng đây là đặc sản của Việt Nam, phải về tới Việt Nam mới mua được.
Nghe chị chia sẻ mình cùng cảm nhận được nỗi lòng của những anh chị, cô chú Việt kiều xa quê lâu năm.
Thèm món ăn Việt kinh khủng, và mình cũng thấy ấm áp, thấy yêu công việc mình làm. Bởi vì hằng ngày mình đang góp phần mang những món ăn quê hương đến cho các anh chị kiều bào.
Giúp các anh chị, cô chú ấy phần nào vơi đi cái cảm giác thèm món ăn quê nhà.